Dị Thế Chi Thú Nhân Bộ Lạc
Phan_18
“Ngươi ngoan một chút được không?” Cách Lỗ Khắc không nhiên nhẫn thả lại cái chai lên kệ.
“Ta phải đi, nếu ngươi còn lộn xộn làm chai rơi xuống làm hồn phách phi tán ta cũng mặc kệ.” Cách Lỗ Khắc cảnh cáo nói, hắn còn phải đi tuần tra kết giới, không rảnh bồi linh hồn này nháo loạn. Về phần cơ thể kỳ quái này, Cách Lỗ Khắc nhìn thoáng qua cơ thể tê liệt của Sophie, có thể tháo ra từ từ ngoạn! Cách Lỗ Khắc đặt cơ thể sắt thép kia lên một tảng đá sau đó ra ngoài tuần tra.
Sophie không nghe thấy âm thanh của người kia nữa, thế giới chỉ còn lại một mảnh tuyết trắng, vô cùng yên tĩnh. Liên tục tự hỏi rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Không phải cậu đã tiến vào trạng thái hôn mê sao? Sao lại còn cảm giác……………chính là cậu cảm thấy trống rỗng, giống như bị bao quanh bởi một phiến lá mỏng manh, thậm chí không thể cảm nhận được tay chân, chỉ có thể không ngừng nhúc nhích.
Mỗi ngày Cách Lỗ Khắc sẽ đi tuần tra, sau đó trở về sẽ cũng trò chuyện với Sophie, đương nhiên chỉ là hắn đơn phương. Sophie lẳng lặng nghe, những chuyện Cách Lỗ Khắc nói thực nhàm chán, trên cơ bản chỉ là hôm nay hắn gặp người nào, giết ai, cướp linh hồn của ai…………..có lẽ vì Cách Lỗ Khắc chưa bao giờ nói tới, có lẽ Sophie giống như một người mù không thể nhìn thấy gì, tóm lại, Sophie đến giờ vẫn không biết mình đã tiến vào không gian nhân ngư mình luôn mơ ước, tình cảnh này thực vô cùng bi thương……………..
“Ngươi có muốn nói chuyện không?” Một ngày trở về, Cách Lỗ Khắc có lẽ chán ghét việc lầm bầm một mình cư nhiên lại nói thế với linh hồn Sophie.
Sophie cấp bách va chạm vào cái chai, cậu muốn nhìn thấy, cậu muốn nói chuyện! Trong thế giới trắng xóa này, cậu hoàn toàn mất đi khái niệm thời gian, không biết đã trải qua bao lâu rồi.
“Ta cảm thấy ngươi là một cái linh hồn không tồi, ta có thể cho ngươi nói chuyện, bất quá ngươi phải ngoan.” Cách Lỗ Khắc tin tưởng linh hồn Sophie, linh hồn không biết gạt người, linh hồn Sophie không hề có dục vọng gì, sạch sẽ không hề có chút uy hiếp.
Sophie cũng hiểu được tính tình của người này, chỉ cần cậu im lặng kỳ thật cũng dễ dàng qua mặt được. Cách Lỗ Khắc dùng thủy tinh nặn thành một thân thể nho nhỏ, chỉ lớn bằng lòng bàn tay sau đó thả linh hồn Sophie vào.
“Ngươi bây giờ có thể nói chuyện.”
Sophie mở to mắt, đây là một thế giới màu lam, bốn phía là nước, trước mắt là một sinh vật rực rỡ lấp lánh vô cùng. Gương mặt dị thường anh tuấn, làn da non mềm nhẵn nhụi, trên thế giới có người đẹp như vậy sao! Chính là………..này có chút quá lớn đi…………hay nên nói là, kỳ thật mình quá nhỏ? Nhìn kỹ cơ thể mình, không, này không gọi là cơ thể, nó giống như một lọ thủy tinh trong suốt, chỉ lớn bằng một bàn tay. Nhìn kỹ người nọ hai bên tai có vây, ánh mắt và tóc đều là màu đỏ, nửa thân trên là người, nửa dưới lại là một cái đuôi cá rực đỏ! Là nhân ngư!
Sophie lắp bắp kinh hãi, trong nháy mắt không biết nên phản ứng thế nào. Cậu tìm kiếm lâu như vậy, nhưng trong tình huống này lại gặp được. Người chủ ác liệt của cậu lại là nhân ngư!
“Ta gọi là Cách Lỗ Khắc, ngươi tên gì?” Cách Lỗ Khắc đặt người nọ lên lòng bàn tay hỏi.
“Sophie…………..” Sophie trả lời, âm thanh không khác gì con muỗi.
“Sophie, về sau ngươi theo ta nói chuyện tốt lắm.” Cách Lỗ Khắc không phải vì nghĩ tới đối phương, nhân ngư không có tốt như nàng tiên cá, hắn để Sophie nói chuyện chỉ vì đột nhiên cảm thấy nhàm chán mà thôi.
“Cơ thể của ngươi làm bằng thủy tinh, cẩn thận ngã sẽ bị vỡ, ta lại phải giúp ngươi tu sửa.” Cách Lỗ Khắc nói.
Sophie bất đắc dĩ gật gật đầu, người trước mặt dung mạo rất đẹp nhưng cậu không quên người này đã từng nói cho cậu nghe vô số lần, hôm nay hắn đã giết ai, cầm linh hồn của ai! Đây là một sinh vật tàn ác như đại ma đầu………..nhân ngư, chính là sinh vật như vậy sao?
Sophie đột nhiên cảm thấy tuy là cậu đã tới điểm kết thúc nhưng lại phát hiện ra nó lại chính là điểm bắt đầu. Nếu cậu nói với nhân ngư này mình muốn một cơ thể có huyết nhục, nhân ngư này đại khái sẽ bóp nát mình đi………….. Sophie sẽ buông tay sao? Sao có thể chứ! Chỉ cần cậu còn tồn tại sẽ không từ bỏ mục tiêu của mình!
Có lẽ cần nghĩ ra một kế hoạch lâu dài, cậu có thể chậm rãi lấy được tình cảm của nhân ngư, sau đó mới nghĩ tới chuyện tiếp theo. Gia Á và Bàng Đốn còn đang chờ cậu trở về…………
Chương 50
Từ lúc Sophie có thể nói chuyện được, Cách Lỗ Khắc mặc kệ đi nơi nào cũng bỏ Sophie vào một cái túi, được bện từ trân châu để Sophie ở, Sophie muốn biết chính mình đã ở đây bao lâu, nhưng thời gian trong giới nhân ngư khác biệt với bên ngoài, cho dù Sophie biết được cũng không có ý nghĩa gì. Sophie rất sợ, cậu sợ mình ở đây một ngày chính là 1000 năm bên ngoài.
Thế giới xanh thẳm này tuy rằng rất xinh đẹp, nhưng đây không phải là nhà của Sophie. Mỗi ngày Sophie đi theo bên người nhân ngư, cuộc sống thật mờ nhạt. Cách Lỗ Khắc ngồi trên một tảng đá ngầm bên cạnh vịnh san hô, trên không trung có các loài chim biển đang bay lượn, bên tai ngoại trừ tiếng sóng biển gào thét hoàn toàn không còn âm thanh gì khác.
“Thực nhàm chán, Sophie, ngươi kể chuyện xưa cho ta nghe đi.” Cách Lỗ Khắc từng nghe Sophie lầm bầm với con Mã Khắc Đa rất nhiều chuyện xưa rất thú vị, hắn cũng muốn nghe.
“Nói cái gì?” Sophie từ túi nhỏ cố gắng bò ra.
“Lần trước, ngươi kể cho con chim to kia nghe, chuyện xưa về bộ tộc nhân ngư của chúng ta.”
“Cái kia chỉ là truyện cổ tích mà thôi………….” Sophie nhìn gương mặt xinh đẹp và mái tóc rực lửa của Cách Lỗ Khắc, nếu Andersen gặp phải người này ông nhất định sẽ không viết ra được câu chuyện cổ động lòng người như vậy! Vương tự bị rớt xuống biển sau đó bị tàn nhẫn sát hại, sau đó nàng tiên cá cười hì hì cướp lấy linh hồn của vương tử mang về, hoặc là nhân ngư tò mò nhìn vương tử thống thổ ngừng thở, coi đó là thú vui…………………đây là thực là tiểu thuyết khủng bố!
“Ta muốn nghe.” Cách Lỗ Khắc thực buồn chán, Sophie là người đầu tiên hắn nhận thức có thể gọi là đồng bọn. Lúc đó Cách Lỗ Khắc đã lén theo sau Sophie gần một năm, tuy rằng cậu không hề nhận ra chính là Cách Lỗ Khắc đã có thói quen nghe Sophie trò chuyện.
“Được rồi.” Sophie bắt đầu kể chuyện xưa, Cách Lỗ Khắc chăm chú nghe, thỉnh thoảng còn phát ra chút biểu hiện cảm khái. Lúc Sophie kể tới đoạn nàng tiên cá vì muốn đi tìm vương tử, nàng đã tìm tới mụ phù thủy, Cách Lỗ Khắc cảm thấy rất khó hiểu.
“Vì sao nàng tiên cá không mang vương tử về nhân ngư giới?”
Ngươi đi mà hỏi tác giả a! Sophie trở mình xem thường.
“Bởi vì vương tử không biết bơi.” Sophie trả lời.
“Nhân loại thực ngốc!” Cách Lỗ Khắc khinh thường nói, mà nhân ngư yêu nhân loại kia lại càng ngu ngốc hơn!
Sophie tiếp tục kể, giọng nói nho nhỏ dường như bị sóng biển đánh tan, mặt biển êm đềm đột nhiên xao động bất thường. Một sinh vật cực lớn nhanh nhẹn lủi trong dòng nước làm mặt biển không ngừng cuộn sóng, màu da của nó dường như đang hợp thể với nước biển, nó là một con bá khắc lí!
Sophie đột nhiên ngừng lại, ánh mắt không thể dời khỏi người con bá khắc lí kia. Sọc vằn xanh biếc, ánh mắt kia, đó……..có phải là Bàng Đốn không?
“Sao ngươi không kể tiếp?” Cách Lỗ Khắc không hài lòng hỏi.
Sophie không trả lời, tầm mắt đờ đẫn nhìn cự thú cách đó không xa, cậu sẽ không nhận lầm đi, người kia chính là Bàng Đốn. Anh ta vì sao lại tới nơi này? Tốc độ nhanh như vậy, tuần tra xung quanh, giống như đang tìm kiếm thứ gì. Cách một khoảng, Sophie cứ như vậy chăm chú nhìn cự thú màu lam kia, cự thú kia bơi rất nhanh về phía Sophie. Sophie có thể nhìn thấy Bàng Đốn nhưng anh lại không thể nhìn thấy cậu, vì thế anh cứ như vậy bơi ngang qua cậu…………
“Ngươi đang nhìn cái gì?” Cách Lỗ Khắc nhìn theo tầm mắt Sophie, thoáng nhìn thấy thú nhân ngu ngốc kia.
“Chỉ là một con bá khắc lí ngu xuẩn mà thôi.” Cách Lỗ Khắc khinh thường nói.
“Anh ta tuyệt đối không ngu xuẩn!” Sophie không biết lấy dũng khí từ đâu lại dám cãi lời Cách Lỗ Khắc! Bàng Đốn tuyệt đối không ngu xuẩn, anh là người tốt nhất………………
“Ngươi biết nó?” Cách Lỗ Khắc phi thân nhảy vào trong biển xuất thành một đường cong rực đỏ xinh đẹp, bóng dáng linh hoạt bơi tới bên cạnh con bá khắc lí kia.
Cách Lỗ Khắc đánh giá người này, là bằng hữu của Sophie sao? Có lẽ, Sophie cũng không phải là nhân ngư luôn độc lai độc vãng, có lẽ sẽ có bằng hữu.
“Linh hồn của nó có màu xanh biển.” Cách Lỗ Khắc nói ra một câu làm Sophie lạnh ngắt cả người.
“Ngươi muốn làm gì?” Sophie không biết Cách Lỗ Khắc đi theo sau Bàng Đốn đến tột cùng có ý định gì!
“Không muốn gì, linh hồn màu lam ta có rất nhiều, loại linh hồn này vừa ngu ngốc lại bướng bỉnh, không hảo ngoạn chút nào.” Cách Lỗ Khắc nói, nhưng vẫn không ngừng lại, ngược lại càng cố đuổi theo bá khắc lí thú.
“Bất quá người này là bằng hữu của ngươi, ta hiện tại giết nó để nó ở lại đây với ngươi!” Cách Lỗ Khắc cười ha hả, hắn cảm thấy mình rất từ bi, đã biết suy nghĩ cho người khác.
Sophie nghe vậy rất hoảng hốt, cậu biết Cách Lỗ Khắc nói được làm được.
“Không cần! Ta………ta không có quan hệ với nó.” Sophie vội vàng giải thích.
Cách Lỗ Khắc đột nhiên ngừng lại, ánh mắt quỷ dị đánh giá Sophie. Linh hồn màu trắng của Sophie phiếm ra một chút tạp màu, cậu đang nói dối!
“Ngươi đang nói dối………….ta không thích linh hồn nói dối!” Cách Lỗ Khắc tức giận, không ai có thể lừa hắn! Vì cái gì Sophie lại nói dối? Cách Lỗ Khắc vô cùng tức giận, hắn muốn lập tức giết con bá khắc lí thú kia, móng vuốt sắc nhọn chứa đầy độc tố lộ ra, hướng về phía cổ cự thú.
“Cách Lỗ Khắc!” Sophie nhảy tới cánh tay Cách Lỗ Khắc, hỗn loạn ngăn cản. Hiện tại cậu chỉ là một người thủy tinh, cách duy nhất chỉ có thể thuyết phục người này.
“Đúng, ta nói dối! Thực xin lỗi! Ta chỉ không muốn ngươi giết anh ta!” Sophie giải thích, linh hồn lại khôi phục một màu trắng thuần.
“Vì cái gì?” Cách Lỗ Khắc thu hồi móng vuốt.
“Bởi vì anh ta là người tốt……………….. người tốt nên có hảo báo.” Sophie thất thần nhìn bóng dáng Bàng Đốn dần cách xa.
“Người tốt không thể giết sao?” Cách Lỗ Khắc không hiểu, nhân ngư Cách Lỗ Khắc hoàn toàn không có khái niệm lần đầu tiên nghe thấy quan điểm người tốt sẽ gặp hảo báo.
“Đúng vậy, Cách Lỗ Khắc, giết người không phải là lạc thú duy nhất, thế giới này còn rất nhiều điều tốt đẹp.” Sophie không muốn thuyết giáo với Cách Lỗ Khắc, cậu cũng biết hắn nhất định nghe không hiểu. Nhân ngư không có cảm tình, trải qua một khoảng thời gian ở chung Sophie đã hiểu được điểm này.
“Ta ở đáy biển sống thực nhàm chán, những chuyện tốt đẹp này ngươi có thể kể ta nghe không?” Cách Lỗ Khắc hứng thú hỏi.
“Có thể a.” Sophie líu ríu nói, Bàng Đốn đã đi rất xa, đây chính là cái người ta gọi là đối diện lại không nhận thức đi. Sophie mỉm cười chua xót.
Cách Lỗ Khắc quấn quít lấy Sophie nói chuyện thú vị này, Sophie im lặng ngồi trên tảng đá ngầm, xung quanh có những đàn cá bơi qua lại.
“Ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện xưa, là chuyện của ta, ta là một người máy……………….”
Cách Lỗ Khắc mình đã tìm được một tiểu Sophie rất thú vị, cậu ta biết rất nhiều chuyện hắn chưa bao giờ nghe qua. Cách Lỗ Khắc âm thầm ra một quyết định, hắn muốn Sophie vĩnh viễn lưu lại, ở bên cạnh hắn.
Sophie cũng không biết, Mã Khắc Đa của cậu bay về bộ lạc Phỉ Tư Thắc mang Gia Á tới Đông Hải, Bàng Đốn lúc nãy đích xác đang tìm kiếm cậu, tìm kiếm cơ thể đã chìm vào trạng thái hôn mê của Sophie nhưng mà anh không hề hay biết, chỉ vừa nãy thôi, anh đã gặp thoáng qua người anh ngày đêm mong nhớ.
Chương 51
Cách Lỗ Khắc rất có hứng thú với cơ thể máy móc của Sophie, hắn muốn tách ra nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, vì thế gọi Sophie tới hướng dẫn, lại không biết đây là chuyện tàn nhẫn thế nào với Sophie. Sophie nhìn cơ thể quen thuộc chìm trong nước, trong lòng đau thắt lại.
“Ngươi nhanh lên!” Cách Lỗ Khắc không kiên nhẫn nói.
“Bằng không ta đi giết con cự thú màu lam ngu xuẩn kia.” Sophie đã kể cho Cách Lỗ Khắc nghe chuyện xưa của mình, hắn hiện tại đã biết cự thú màu lam ngu ngốc kia là người rất quan trọng với Sophie.
Sophie thở dài, cậu không dám cãi lại mệnh lệnh của Cách Lỗ Khắc, cậu sợ mình chỉ cần nói một câu không đúng hắn thật sự sẽ đi giết Bàng Đốn.
“Tháo gỡ cơ thể máy móc rất đơn giản.” Sophie đi tới bên cạnh Cách Lỗ Khắc, cố gắng lạnh nhạt nói.
“Trước tiên mở phần liên kết của tứ chi, như vậy có thể gỡ tay chân, kế tiếp là đầu…………..” Sophie giống như đang giảng giải một chuyện tình không hề liên quan tới mình, đồng thời nhìn Cách Lỗ Khắc tháo rời từng bộ phận trên cơ thể mình.
“Đây là cái gì?” Cách Lỗ Khắc tìm thấy một thứ thú vị trong não Sophie, nó là một mảnh kim loại nhỏ, được bảo hộ rất cẩn thận, trên mặt có màu sắc rực rỡ nhìn rất đẹp.
“Ngươi đừng động vào cái này!” Sophie cố sức ôm lấy con chip đầu não của mình.
Cách Lỗ Khắc nheo mắt, khóe miệng để lộ ra nụ cười quái dị.
“Vật này có bí mật gì?”
Sophie nhất thời không nói nên lời, cậu phải nói thế nào đây? Nếu con chip bị hủy như vậy cơ quan trên mặt dây chuyển ở cổ Bàng Đốn sẽ mở ra……….nếu Cách Lỗ Khắc biết nhất định sẽ làm loại thí nghiệm ‘thú vị’ này. Chính là nếu cậu nói dối, hắn sẽ nhìn ra được, Sophie đành phải cúi đầu im lặng không nói lời nào, sống chết ôm lấy con chip to xấp xỉ cơ thể mình bây giờ.
“Thiết, làm cái vẻ mặt gì kia.” Cách Lỗ Khắc bị biểu tình bi thương tới cực độ của Sophie làm kích động, hắn cũng đâu có khi dễ cậu, Sophie bày ra vẻ mặt này cho ai xem a!
Cách Lỗ Khắc không để ý tới Sophie nữa, hắn đem mớ linh kiện linh tinh trong cơ thể Sophie mở ra, sau đó sắp xếp treo lên bức tường đá thạch bích, thoạt nhìn như một bức tranh nghệ thuật, Cách Lỗ Khắc nhìn ngắm ‘kiệt tác’ của mình, vô cùng hài lòng gật gật đầu. Hắn để gương mặt của Sophie vào vị trí trung tâm, gương mặt này của Sophie đã làm bạn với hắn suốt một năm, hắn rất thích gương mặt này.
Sophie thất tha thất thểu tha con chip về cái bình nhỏ của mình, Cách Lỗ Khắc cho cậu một cái bình lưu ly bảy màu…………đậy nắp bình lại, Sophie dán mặt lên thành bình lưu ly lạnh lẽo, con chip bị đủ loại màu sắc vây quanh, nhìn từ bên ngoài vào vô cùng xinh đẹp, chính là Sophie lại có cảm giác xúc động muốn khóc………………
“Này! Chuyện xưa lần trước, ngươi còn chưa kể hết.” Cách Lỗ Khắc thoải mái nằm trên giường đá, linh hoạt cuộn một vòng.
Sophie nghe vậy siết chặt nắm tay, ép buộc chính mình phải kiên cường lên, xoay người.
“Lần trước nói đến khúc nào rồi?” Sophie thản nhiên mỉm cười.
“Nói đến đoạn ngươi và cái người biến chủng tới vùng đất hắc ám ở phía tây.” Con ngươi Cách Lỗ Khắc lóe sáng chăm chú nhìn Sophie.
Sophie ngồi xuống bên cạnh Cách Lỗ Khắc, bắt đầu kể đoạn kết của chuyện xưa, Cách Lỗ Khắc chăm chú lắng nghe, mãi đến khi Sophie kể tới đoạn vì muốn hoàn thành ước nguyện mà tự mình đi tìm nhân ngư giới, Cách Lỗ Khắc mới ngắt ngang lời Sophie.
“Vì thế, ngươi lúc trước đi tìm nhân ngư giới chính vì muốn cùng cự thú lam ngu ngốc kia ở cùng một chỗ?” Thái độ Cách Lỗ Khắc rất ung dung lắng nghe chuyện xưa bi thảm của Sophie, một lớp màng trong suốt giữa những ngón tay thon dài, móng tay nhọn hoắc sắt bén cắt ngang một con cá bột bơi ngang, xé phần thịt, trực tiếp bỏ vào trong miệng, sau đó tóm lấy một cọng rong biển bên cạnh ăn tiếp…………
Sophie nhìn thấy Cách Lỗ Khắc ăn cơm có chút buồn nôn, lập tức gật đầu.
“Biểu tình của ngươi là sao?” Cách Lỗ Khắc liếc mắt nhìn Sophie.
Sophie không nói lời nào, cậu không muốn chọc giận tiểu ma đầu này.
“Ngươi rất thông minh, đoán không sai, nhân ngư đích thật có khả năng tái tạo sinh mệnh.” Cách Lỗ Khắc híp đôi mắt rực lửa. Hắn có thể thả linh hồn của Sophie vào cơ thể thủy tinh, dĩ nhiên cũng sẽ có thể tái tạo một cơ thể máu thịt toàn vẹn.
“Nhưng ta không muốn thả ngươi đi, ngươi phải ở trong này, vĩnh viễn ở bên cạnh ta, mãi đến khi con cự thú lam ngu xuẩn kia chết đi, vì thế ngươi không cần suy nghĩ lung tung nữa.” Cách Lỗ Khắc bình tĩnh nói.
Sophie đã đoán biết trước kết quả này, chính là khi nghe chính miệng Cách Lỗ Khắc nói vẫn không khỏi cảm thấy vô cùng thất vọng, xem bộ dạng của cậu bây giờ đi, cơ thể trong suốt chỉ to bằng một bàn tay, thậm chí còn không bằng trước kia. Thất thần nhìn thế giới biển màu lam, chẳng lẽ cậu phải sống bên cạnh Cách Lỗ Khắc mãi mãi hay sao.
Đông Hải thật lớn, lúc gặp phải Bàng Đốn cũng không biết phải nói gì…………… chính là gặp lại thì có tác dụng gì? Bàng Đốn nhìn không thấy cậu, cho dù thấy cũng chưa chắc nhận ra.
“Cách Lỗ Khắc, có thể mang ta đi nhìn anh ta không?” Sophie hỏi, cậu rất muốn nhìn thấy anh, chỉ muốn nhìn thấy anh một chút thôi, cậu biết Cách Lỗ Khắc có thể làm được.
“Không được.” Cách Lỗ Khắc có chút không hài lòng.
Sophie thất vọng chui vào trong túi nhỏ, ngay cả liếc nhìn một chút cũng không được sao.
“Ở cùng ta không tốt sao?” Cách Lỗ Khắc không hiểu, hắn đối xử với Sophie rất tốt, cũng không khi dễ cậu, hắn còn không giết con cự thú lam ngu xuẩn kia chỉ vì Sophie không muốn.
“Ta cho ngươi cái lọ xinh đẹp nhất, còn dùng ngọc trai bệnh thành túi!” Đối với Cách Lỗ Khắc mà nói, như vậy đã là đãi ngộ tốt nhất.
“Cách Lỗ Khắc, ngươi không có cảm tình vì thế ngươi không hiểu……………” Cậu không cần cái chai xinh đẹp, cũng không thích gói làm từ ngọc trai, những thứ này đối với cậu không có chút ý nghĩa gì! Cậu nhớ bằng hữu, nhớ người cậu yêu, cậu muốn trở về.
Không có cảm tình! Cách Lỗ Khắc thực chán ghét cách nói này! Cảm tình không có giá trị, còn làm con người ta trở nên yếu ớt, hắn cần thứ tình cảm này để làm gì, có tình cảm thì rất giỏi sao! Cách Lỗ Khắc nhướng chân mày, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý tưởng.
“Sophie, ngươi đã muốn một cơ thể như vậy, ta có thể cho ngươi một cái.” Cách Lỗ Khắc đột nhiên tươi cười nói.
“Coi như ta có lòng từ bi đi.”
Sophie nghe vậy vô cùng kinh hãi, Cách Lỗ Khắc sao lại đột nhiên thay đổi ý định như vậy?
“Ngươi?” Có âm mưu gì? Đây là phản ứng đầu tiên xuất hiện trong đầu Sophie.
“Ngươi không phải rất muốn sao?”
Sophie do dự nhìn Cách Lỗ Khắc suốt nửa ngày, trong lòng đấu tranh với mâu thuẫn, cậu biết chuyện này nhất định không đơn giản như vậy, nhưng cuối cùng hi vọng có một cơ thể đã chiếm hết suy nghĩ trong đầu, cậu chậm chạp gật đầu.
“Ta sẽ cho ngươi ngay.” Cách Lỗ Khắc tươi cười mang theo một tia nguy hiểm như trước, giống như một đứa nhỏ thích đùa dai.
“Ngươi không nên hối hận nga.”
Chương 52
Bàng Đốn biết một quảng thời gian dài đã trôi qua. Gia Á hằng năm sẽ đến Đông Hải tìm kiếm một lần, nhìn thấy tiểu Hải Ân Tư từ cục cưng đã trưởng thành thành một thiếu niên, thời gian trôi qua làm Bàng Đốn cảm thấy vô lực. Bàng Đốn là một người rất đơn giản, anh không biết cái gì gọi là thay đổi, cũng không biết cái gọi là từ bỏ, mặc dù tất cả mọi người đều khuyên can nhưng anh vẫn không thể làm được.
Bàng Đốn từ chức tộc trưởng, cáo biệt tộc nhân trở thành một lữ nhân trên biển. Đã quên đi không biết bao lâu về trước, lâu đến mức có chút mơ hồ, Mã Khắc Đa mang tin tức của Sophie trở về, anh sợ rằng Sophie nhỏ bé đã chìm vào lòng biển sâu Đông Hải. Bàng Đốn chỉ biết không ngừng tìm kiếm ở đáy biển, từng ngóc ngách. Mỗi ngày anh sẽ ngồi nhìn mặt trời mọc, anh biết Sophie cũng đang ở một nơi nào đó ở Đông Hải, hai người họ cùng nhau. Sophie đang chờ anh, việc này như muối bỏ biển nhưng anh tin tưởng mình nhất định có thể làm được, nếu Sophie có thể sống qua một khoảng thời gian dài nhàm chán như vậy, vì cái gì anh lại không thể!
Lại một ngày trôi qua, ánh mặt trời lại một lần nữa chiếu rọi lên cơ thể cự thú màu lam, bắt đầu chuyến lữ trình mới. Bàng Đốn bơi lội trong nước, trừ bỏ tìm kiếm sẽ không nghĩ tới bất cứ chuyện gì, thậm chí quên đi cả thời gian, bởi vì quên đi sẽ không còn cảm thấy tuyệt vọng.
Ánh sáng mặt trời đỏ rực say lòng người ở phương đông, chiếu rọi lên mặt biển, sắc đỏ lấp lánh ngày càng lan tràn xuống lòng biển sâu, ánh sáng ngày càng mờ nhạt mãi đến khi chỉ còn màu lam của nước biển, sát vịnh đá ngầm sâu nhất trong lòng biển, một nơi ngay cả ánh mặt trời cũng không rọi tới, một đuôi cá màu lam đột nhiên xuất hiện, mái tóc đen hài hòa lẫn trong làn nước, làn da tái nhợt như pha lê phá lệ bắt mắt.
Đó là một nhân ngư có vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, trên cổ là một sợi dây chuyền, mặt dây là một mảnh kim loại rất đặc biệt. Nằm ẩn sau vịnh đá ngầm, quan sát cự thú màu lam kia, trong mắt xẹt qua một tia nguy hiểm, móng tay sắc bén dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng dài ra, lóe hàn quang. Cự thú không hề phát hiện tiếp tục tiến về phía trước, không hề cảm nhận được nguy hiểm rình rập. Tai nạn đã sắp xảy ra nhưng có lẽ vận khí tốt, nó đột nhiên ngừng lại. Cự thú màu lam đột nhiên nhìn về phía xa, tựa hồ nơi đó có gì, quay về hướng đó tiếp tục bơi đi.
Sophie nhìn cự quái màu lam bơi đi xa mới thu hồi móng tay, thật là! Kia là sinh vậy gì a? Sao lại có loại quái vật này di chuyển ở phụ cận nhân ngư giới cơ chứ! Cách Lỗ Khắc lại chạy đi đâu rồi? Thân ảnh linh hoạt lách qua một khe đá ngầm, xuyên qua khe hở, một đôi mắt đen đánh giá khắp bốn phía mãi đến khi phát hiện một mạt đỏ rực………………
“Cách Lỗ Khắc.” Sophie không hài lòng vỗ vỗ tên nhân ngư đang ngủ say kia.
Cách Lỗ Khắc bực bội trợn mắt, làm gì a, hắn đang ngủ!
“Sophie, ngươi làm gì vậy……………………” Mơ màng ngồi dậy, nơi u ám nhất trong lòng biển này có loại tảo mềm mại sinh sống, Cách Lỗ Khắc rất thích lén chạy tới đây ngủ.
“Ngươi lại làm biếng, vừa nãy có con gì kỳ quái định tiến vào nhân ngư giới.” Sophie vẻ mặt không chút biểu tình nói.
“Ai u, vậy ngươi trực tiếp giết nó là được rồi.” Cách Lỗ Khắc ngáp một cái.
“Ngươi cho là ai cũng như ngươi sao, chỉ biết giết giết giết.” Sophie thật ra không thích dùng vũ lực, bởi vì cậu chán ghét mùi máu tươi, làm người ta buồn nôn.
“Sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi sẽ cảm thấy giết sạch mọi thứ rất vui vẻ.”
Cách Lỗ Khắc bất đắc dĩ trở mình xem thường, muốn thuyết giáo.
“Được rồi, được rồi, ta bây giờ đi trấn thủ kết giới, được rồi đi.” Cách Lỗ Khắc đang rung đùi đắc ý đột ngột nhảy dựng lên, trong miệng không ngừng oán giận, Sophie ngày càng giống bà quản gia. Đúng vậy, Cách Lỗ Khắc đã biến Sophie thành nhân ngư, nhưng hắn không nói cho Sophie biết khi biến thành nhân ngư sẽ có hậu quả gì. Giảo hoạt mỉm cười, đây chính là quyết định của Sophie, hắn cũng đâu có ép buộc nga!
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian